Ảnh minh họa.
Theo đó, quan điểm thứ nhất cho rằng, các dịch vụ nói trên không phải dịch vụ viễn thông, hoạt động viễn thông nên không cần đưa vào luật. Trong khi đó, quan điểm thứ 2 ngược lại cho rằng các dịch vụ này đang ngày càng phổ biến, ảnh hưởng lớn đến đời sống xã hội, quyền lợi của cá nhân, tổ chức nên việc đưa vào luật quy định là cần thiết.
Quan điểm thứ 3, theo Chủ tịch Quốc hội, là đồng ý đưa vào luật nhưng không phải tất cả mà chỉ mức độ phù hợp. "Người ta đề nghị cân nhắc đưa 03 dịch vụ này vào dự thảo Luật ở mức độ phù hợp, đảm bảo khuyến khích phát triển công nghệ viễn thông, không ảnh hưởng hoạt động thu hút đầu tư nước ngoài ở Việt Nam, nhất là về cấp độ quản lý và điều kiện quản lý", Chủ tịch Quốc hội Vương Đình Huệ nói và cho biết cá nhân ông và Ủy ban Thường vụ Quốc hội theo quan điểm thứ 3 này.
"Anh quy định nhưng không phải là tất, không phải cái gì cũng lôi hết vào luật này rồi trói tay, trói chân, cuối cùng lại để các doanh nghiệp kinh doanh lĩnh vực này phản ứng, hay có cái gì đó không phù hợp thì rất phức tạp trong quá trình tổ chức triển khai", Chủ tịch Quốc hội nói thêm.
Trước đó, Bộ TT&TT đã đưa ra đề xuất quản lý Zalo, Telegram như dịch vụ viễn thông tại tờ trình Chính phủ về dự thảo luật Viễn thông (sửa đổi). Cụ thể, Bộ TT&TT đánh giá, các dịch vụ cung cấp tính năng tương tự viễn thông như gọi điện, nhắn tin... cần được coi là dịch vụ viễn thông cơ bản trên mạng internet.
Theo đó, các ứng dụng như: Zalo, Viber, Telegram,... Bộ TT&TT cho rằng các OTT này đang được sử dụng thay thế dịch vụ viễn thông và được gọi là OTT viễn thông.
Hiện nay, các dịch vụ ứng dụng internet trong viễn thông (gọi tắt là OTT viễn thông - các dịch vụ trên internet cung cấp tính năng tương tự dịch vụ viễn thông như gọi điện thoại, nhắn tin…) được sử dụng ngày càng phổ biến, có khả năng thay thế cho các dịch vụ viễn thông trong khi pháp luật hiện hành chưa có quy định quản lý, dẫn đến không bảo đảm quyền lợi của người sử dụng, an toàn, an ninh thông tin.
Từ đó, Bộ TT&TT đề xuất quản lý bình đẳng giữa các doanh nghiệp trong nước và nước ngoài. Cụ thể, với dịch vụ OTT viễn thông có thu cước, nhà cung cấp trong nước phải có giấy phép, còn nhà cung cấp xuyên biên giới phải thông qua thỏa thuận thương mại với một nhà cung cấp được cấp phép trong nước.
Đối với OTT viễn thông miễn phí (không thu cước), nhà cung cấp cần thông báo, đăng ký với Bộ TT&TT. Những hãng cung cấp dịch vụ xuyên biên giới có quy mô lớn (dựa trên số lượng người sử dụng dịch vụ hoặc phát sinh lưu lượng dịch vụ tại thị trường Việt Nam) phải thông qua thỏa thuận thương mại hoặc đặt văn phòng đại diện ở Việt Nam để giải quyết các vấn đề liên quan đến người dùng, đảm bảo tuân thủ pháp luật.
QUÝ NGUYỄN